Bất đồng sống chung – riêng, chúng tôi đành chia tay
| 596 views
Tôi đọc “Có nên ở riêng sau đám cưới” trên bao phu nu mà cứ ngỡ như tam su của mình. Tất cả giống nhau đến hơn 90%, anh ấy cũng tên Duy, chỉ khác người yêu tôi không phải là con trai duy nhất.

Khi tôi viết nên những lời này là lúc tôi và anh ấy đã chia tay nhau. Chia tay không phải vì đã hết yêu mà do bất đồng trong quan điểm sống cũng giống như câu chuyện của anh chị.

Chúng tôi quen nhau qua sự giới thiệu của một người bạn cách đây ba năm. Khi ấy, tôi là cô sinh viên năm cuối ở TP HCM còn anh đang học tại Hà Nội. Hai đứa cùng quê tại miền Trung. Khoảng cách địa lý chẳng làm chúng tôi lo ngại. Tình yêu cứ thế lớn dần lên. Anh là người chân thành, chu đáo, biết chăm lo cho người khác, sống rất tình cảm và hướng nội. Tôi là cô gái năng động, cởi mở, hướng ngoại và tự lập. Sự khác biệt trong tính cách khiến chúng tôi hấp dẫn trong mắt nhau thời gian đầu.

Dần dần tôi nhận ra sự khác biệt đó làm nảy sinh mâu thuẫn chứ không hề đơn giản như tôi từng nghĩ. Xin nói thêm, tôi là con gái nhưng nhược điểm là rất nóng tính, thích làm theo ý mình. Anh lại có chút gia trưởng nên muốn tôi làm gì cũng phải hỏi ý kiến anh, theo quyết định của anh. Bởi vậy, chúng tôi hay cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt và anh luôn cho tôi là thiếu tôn trọng anh. Nhiều lần tôi đòi chia tay vì không thể chấp nhận sự trái ngược đó. Cứ mỗi lần tôi quyết tâm thì anh lại xuống nước khiến tôi mềm lòng. Anh nói tôi là con nít vì hễ cãi nhau lại đòi chia tay, tôi thấy mình cũng giống con nít thật. Tôi sợ cứ bất đồng thế này sau này sống với nhau không hợp. Dù vậy, chúng tôi vẫn bên nhau sau những lần cãi nhau…

Tốt nghiệp ra trường, tôi ở lại Sài Gòn làm việc. Hai đứa bắt đầu căng thẳng vì quyết định sẽ làm việc và sinh sống ở đâu (lúc đó anh chưa ra trường). Anh luôn muốn tôi về quê lập nghiệp, nhưng tôi không muốn vì lo sợ ở quê sẽ không có cơ hội phát triển. Căng thẳng ấy kéo dài gần một năm thì tôi chịu nhường bước, từ bỏ cuộc sống năng động ở thành phố để về quê thi công chức. Thời gian chưa tìm được việc, cuộc sống của tôi không mấy thoải mái. Mọi người dè bỉu, nói tôi khờ dại vì anh mà đánh đổi sự nghịêp. Gia đình anh có vẻ cũng không hài lòng với một người đang thất nghiệp như tôi. Vốn dĩ ngay từ đầu, gia đình anh cũng không thích tôi vì tôi chỉ cao 1,50 m và nhan sắc cũng bình thường.

Tôi bỏ mặc tất cả vì chính tôi phải chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình chứ không phải ai khác. Cuối cùng, tôi cũng được nhận vào làm ở công ty thuộc dạng lớn bậc nhất ở quê, đồng thời thi đỗ luôn cả công chức nhà nước. Mọi thứ nhẹ nhàng hơn với tôi và gia đình anh cũng vậy.

Lúc này anh sắp sửa ra trường. Anh và tôi bắt đầu vẽ ra viễn cảnh tương lai cho hai đứa. Mâu thuẫn lại tiếp tục nảy sinh, anh một mực đòi sống chung còn tôi thì không chịu. Không phải tôi sợ cực khổ khi chăm sóc cha mẹ anh mà tôi sợ tính tôi nóng sẽ làm phật ý gia đình chồng. Tôi sợ anh phải khó xử giữa tôi và mẹ anh nếu có xảy ra xích mích. Tôi nói với anh, tôi sẽ làm tròn trách nhiệm, không để gia đình anh thiếu thốn; nếu ốm đau tôi sẽ lo chu toàn. Anh không hiểu đuợc điều đó, anh nghĩ tôi ghét bỏ ba má anh nên không chịu sống chung. Tôi thật sự buồn vì yêu nhau lâu như vậy mà anh không thể hiểu con người tôi. Tôi không bắt anh lựa chọn – tôi hay ba mẹ anh, nhưng tôi có quyền chọn cách ra đi để không tiếp tục đẩy mâu thuẫn lên đỉnh điểm dù biết sẽ rất khó để quên được anh – mối tình đầu và là người tôi yêu hơn tất cả.

Có thể một ngày nào đó, khi suy nghĩ lại tôi sẽ phải hối hận vì hôm nay không dám hi sinh để bảo vệ tình yêu. Tôi chấp nhận dù có dằn vặt suốt cả quãng đời còn lại; chấp nhận dù biết được rằng nếu một mai tôi nhìn thấy anh đi bên người con gái khác, tôi sẽ đau đớn như thế nào.

Tôi có thể đánh đổi sự nghịêp và hoài bão của tôi để theo anh ấy về quê nhưng làm theo ý anh ấy – sống chung với gia đình thì tôi không thể. Tôi phải bảo vệ hạnh phúc của mình và đảm bảo cuộc sống cho các con tôi sau này. Tôi không muốn chúng phải chứng kiến cảnh cơm không lành, canh không ngọt vì những bất đồng giữa hai thế hệ. Chúng ta và ba mẹ cách nhau đến cả ba thập kỷ. Trong ngần ấy thời gian, có biết bao thay đổi về tư tưởng quan điểm, liệu có dung hoà được mọi thứ không?

Không thể nói ai đúng ai sai vì lựa chọn này là của tôi, do tôi. Tôi không đủ sự hi sinh vì anh ấy nên chỉ biết chúc anh ấy tìm thấy hạnh phúc đích thực của đời mình – người có thể vì anh ấy mà hy sinh nhiều hơn tôi.

Lúc này đây, tôi thật sự rất hụt hẫng và cảm thấy trống rỗng, nhưng tôi tin, tôi đủ mạnh mẽ để vượt qua.