Cưới vợ chưa đầy năm đã chán hôn nhân
| 701 views
Tôi lấy vợ vài ngày nữa là tròn một năm. Tôi 36 tuổi, vợ nhỏ hơn tôi 9 tuổi. Cô ấy được nhiều người thích, có học bổng tiến sĩ ở nước ngoài.

Vì tôi đã lớn tuổi, muốn lập gia đình sớm nên cô ấy bỏ học bổng về Việt Nam chuẩn bị đám cưới. Tôi hứa sẽ tìm việc làm cho cô ấy ở Việt Nam. Chuyện diễn ra rất tốt đẹp cho đến khi sau đám hỏi thì giữa chúng tôi xuất hiện nhiều cãi vã. Cô ấy xin hoãn cưới, xin thêm thời gian nhưng tôi không đồng ý vì không biết đến bao giờ cô ấy mới sẵn sàng. Đêm trước khi rước dâu, cô ấy nhắn tin là không muốn làm đám cưới. Sáng rước dâu, mắt cô ấy sưng húp rất to. tìm các giu hanh phuc gia dinh trong tầm kiểm soát.

Cưới xong, chúng tôi không dư giả gì vì tôi vừa cất nhà xong, công ty lại bị thanh tra. Tiền mừng đám cưới chỉ vừa đủ trả tiền nhà hàng, còn tiền hình tiệc cưới phải lấy tiền hồi môn của mẹ cô ấy cho.

Từ lúc quen, tôi đã biết cô ấy không biết nấu ăn, cách ăn nói cư xử thì hơi thiếu suy nghĩ, tôi cố gắng nhẫn nhịn nhắc nhở. Như lần đầu tiên ghé nhà tôi, cô ấy để đôi dép ngay trên thảm chân. Xem boi tinh duyen , vận mệnh cuộc sống .Những ngày tháng sống chung chỉ có hai vợ chồng, mỗi tháng tôi đưa hai triệu để cô ấy tập tành đi chợ nấu ăn, mua sắm đồ đạc cần thiết, còn những lúc đi siêu thị tôi vẫn trả tiền. Cô ấy lo giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, ủi đồ cho tôi đi làm. Tôi không có thời gian tìm việc làm cho cô ấy nên cô ấy tự tìm luôn.

Sống với nhau, cô ấy lúc nào cũng càu nhàu, không hài lòng, nhắc lại chuyện bỏ học bổng chỉ vì tôi, đúng nhưng vợ chồng hy sinh cho nhau là bình thường mà. Cô ấy cằn nhằn tôi có cái bóng đèn cũng không chịu sửa, thì tôi cũng đã thay thế một cái bóng đèn tạm, cắm điện xài đỡ rồi mà. Suốt ngày cứ cãi nhau căng thẳng nên tôi không có hứng thú gần gũi với vợ.

Cô ấy muốn khi ngủ, tôi phải ôm cùng ngủ. Tôi không làm được, ngủ một mình ba mươi mấy năm rồi còn gì. Mỗi lần bực mình, cô ấy lại bỏ xuống dưới lầu, tôi phải đi xuống nói chuyện, thức khuya không biết bao nhiêu đêm. Rồi cô ấy bỏ về nhà mẹ. Lúc cãi nhau, cô ấy tự động xách ba lô ra khỏi nhà, tôi không thèm ngăn lại vì sợ hàng xóm nhìn thấy, không hay. Cô ấy buồn, cứ khóc lóc suốt, lại có ý định tự tử.

Sau hai tháng sống chung, cô ấy tìm được việc ở quê rồi từ đó về nhà mẹ đẻ sống luôn. Cô ấy vui vẻ hơn, tôi mua xe cho cô ấy đi làm. Từ ngày về nhà, cô ấy muốn tôi quan tâm nhiều hơn, nhắn tin gọi điện nhiều như trước khi cưới. Sau khi cưới, tôi không muốn nói nhiều như trước nữa mà cũng không biết nói gì, rất khó nói chuyện với cái kiểu chụp mũ người khác của vợ.

Mỗi lần về thăm chồng, dù có mệt mỏi cỡ nào thì cô ấy cũng nên dành thời gian quét nhà chứ. Cô ấy lại bảo tôi: lúc cô ấy làm sao không nói gì, đến lúc mệt chưa làm kịp thì lại cằn nhằn. Tôi có cằn nhằn gì đâu, đó là nhiệm vụ của cô ấy mà. Đồ tôi cứ để đấy, tôi ở nhà có một mình, ăn cơm tiệm, việc lại nhiều, thời gian đâu mà quét dọn.

Tính tình vợ thẳng thắn, thật thà nhưng nói chuyện rất khó, cô ấy không hiểu ý của tôi, mà ý của cô ấy tôi cũng chẳng hiểu.Tìm hiểu an gi de sinh con trai ,Cô ấy quá trẻ con, chuyện buồn bã gì cũng đưa lên Facebook. Tôi rất giận, không cần biết cô ấy buồn chuyện gì nhưng không được la làng như vậy, bạn bè tôi ở trên đó rất nhiều. Tôi đã nhắc nhưng cô ấy vẫn vậy, đến khi tôi unfriend cô ấy thì mới chịu ngưng.

Tôi muốn có thời gian để hai đứa tự suy nghĩ lại. Chúng tôi thống nhất một tháng không liên lạc, đồng thời tôi lo hoàn thành báo cáo luận văn thạc sĩ luôn. Gần ngày báo cáo, tôi bị tai nạn, cô ấy lập tức xin nghỉ về chăm sóc tôi, lo giúp tôi báo cáo. Một lần chở tôi đi ăn sáng, cô ấy hỏi bạn để mua cái đai mới cho tôi thay (tôi bị gãy xương đòn), vì cái đai mà chị tôi mua hơi rộng. Tôi nói gần đây cũng có, cần gì đi xa, thế là cô ấy nổi giận bỏ về quê trong khi mẹ tôi chuẩn bị đồ ăn chiêu đãi cả nhà.

Chị tôi thấy tôi buồn nên gọi điện cho cô ấy. Gọi xong, chị cũng có cảm giác giống như tôi là không nói chuyện với cô ấy được. Sau đó cô ấy bỏ đi nước ngoài du lịch, không báo cho ai biết hết. Ba cô ấy xuống thăm tôi cũng không biết cô ấy đi đâu. Tôi biết được là do cô ấy khoe trên Facebook. Lúc còn ở Sài Gòn, tôi có nhắn tin hỏi nhưng cô ấy không thèm trả lời.

Chuyện này như giọt nước tràn ly, tôi chịu đựng không nổi nữa, muốn ly hôn. Cô ấy khóc lóc van xin, nói là vì đã đồng ý một tháng xa nhau nên mới đi chơi, không ngờ tôi bị tai nạn, nhưng không bỏ vé được. Cô ấy hứa là sẽ sửa đổi, không đòi hỏi tôi gọi điện hay nhắn tin hằng ngày nữa. Cách ăn nói cư xử, cô ấy sẽ sửa từ từ, không thể làm ngay được. Tôi chịu đựng đã tám tháng rồi, làm sao chịu thêm được người không biết suy nghĩ như vậy.

Cô ấy học làm bánh, làm cho tôi và mọi người ăn, tôi đánh giá rất cao. Tuy nhiên cô ấy không thể cứ ai bảo gì thì làm đấy được, phải tự biết để ý, làm theo ý riêng của mình chứ. Cô ấy đi mua hàng của người già mà vui vẻ cười hỏi trống không: “Bao nhiêu”. Cháu gái tôi có việc, đến ở nhà tôi, cô ấy cũng gọi điện cho chị tôi nói là không thích. Gọi điện tôi không nghe máy thì cô ấy gọi liên tục đến khi nào tôi nghe thì thôi, thật là bất lịch sự, dù lúc đó là buổi tối, nhà không có điện thoại bàn, tôi lại ở một mình.

Trước tôi hạn chế nhậu nhẹt nhưng giờ tôi nhậu nhiều hơn, cô ấy cũng cằn nhằn. Tình cảm của tôi với cô ấy lạnh dần rồi. Hiện giờ tiến không được lùi cũng không xong. Cô ấy rất hay khóc, cứ than không ngủ được với tôi, giờ tôi cũng không biết làm sao nữa. Tôi sợ nói chuyện với cô ấy, mỗi ngày tôi nhắn tin nhiều lắm được một lần. Tôi chán nản lắm.

Có chuyến du lịch lễ, mẹ cô ấy mua vé để chúng tôi đi chơi cho khuây khỏa. Trước ngày khởi hành, tôi không muốn đi nữa vì muốn dành thời gian này cho hai đứa riêng tư, cô ấy khóc lóc nói là đã đặt hết rồi tôi không đi không được. Cô ấy đòi bỏ đi khỏi nhà lúc trời tối, nói tôi không cần đi nữa, ly hôn liền luôn đi, tôi phải miễn cưỡng đồng ý. Đi chơi, tôi cũng cố vui vẻ nhưng không thân thiết với cô ấy. Về, cô ấy tự động ngủ riêng, tôi nghĩ dừng lại lúc này là tốt nhất.

Cô ấy là người vui vẻ cởi mở, lúc nào cũng tươi cười nhưng từ khi lấy tôi, lúc nào cũng khóc lóc, đau buồn, tôi chưa bao giờ muốn cô ấy thành ra như vậy. Bây giờ tôi không có cảm giác, không có hứng thú, không thấy vui vẻ bên cô ấy nữa. Cứ đi 3 bước, cô ấy lại làm sai chuyện gì đó. Tôi khó tính nhưng không rắc rối. Hai chúng tôi khác nhau nhiều quá, không hòa hợp được. Chia tay như thế nào mới hợp lý đây?