Khó tha thứ cho bản thân sau một lần say nắng
| 555 views
Tôi đã có gia đình với hai đứa con ngoan ngoãn, thông minh, dễ thương. Chồng tôi là một người hiền lành, yêu thương vợ con, có nghề nghiệp ổn định.

Ai nhìn vào cũng thấy gia đình tôi hạnh phúc êm ấm khi vợ chồng đều có công việc tốt, nhà cửa đầy đủ, con cái đề huề. Tuy nhiên, chồng tôi vô tâm và đơn giản trong khi tôi là người tình cảm, hay suy nghĩ nên nhiều khi buồn phiền vì sự vô tâm của chồng. Nhiều lần tôi cố gắng nói chuyện với chồng nhưng rồi anh vẫn đâu vào đấy, chẳng thay đổi được. Đó là tính cách rồi. nên an gi de sinh con trai.

Rồi tôi gặp một người đàn ông. Tôi ngày đêm nghĩ đến anh nhưng chỉ đứng từ xa nhìn vì chúng tôi đều đã có gia đình. Tôi biết không thể hy sinh gia đình của mình và thật lòng vẫn còn tình yêu với chồng. Tôi không sao xóa được hình ảnh anh ra khỏi tâm trí dù biết là tội lỗi, là sai. Vì công việc, tôi và anh đôi lúc vẫn gặp nhau. Thật không ngờ, anh cũng có tình cảm với tôi. Chúng tôi tuy không ai nói với ai điều gì, chỉ lặng lẽ đi bên nhau nhưng ánh mắt thì không giấu được tình cảm dành cho nhau.

Trong một lần chỉ có tôi và anh bên nhau, anh đã thú nhận tình yêu dành cho tôi. Tôi không thể giấu được lòng mình, dù lý trí nhắc nhở tôi còn một gia đình nhưng trái tim đã lạc lối mất rồi. Tôi dựa vào vai anh, gục ngã trước tình yêu anh dành cho tôi. Ngay sau lúc đó, tôi muốn dừng lại vì biết sẽ không có tương lai nào cho mối quan hệ này, biết tôi và anh đang làm tổn thương những người thân của mình.

Chúng tôi đều không đủ can đảm từ bỏ tất cả để đến với nhau. Thế nhưng đúng là khi đã đứng trên đỉnh dốc thì thật khó để dừng lại, chúng tôi vẫn lén lút gặp nhau, hạnh phúc vừa ngọt ngào vừa cay đắng của hai kẻ tham lam, ích kỷ và xấu xa. Tôi biết tôi và anh đã sai, không ai có thể cảm thông hay chia sẻ với tội lỗi của tôi được. Tôi luôn cảm thấy bế tắc, đau khổ. Tôi luôn mong ước giá như đừng gặp anh, tôi đã yên phận sống cuộc sống bên chồng con, không phải hối hận vì những việc làm sai trái vì đã phản bội chồng con, vì đánh cắp yêu thương của người phụ nữ khác.

Khi viết những dòng chữ này, tôi đã quyết tâm dứt bỏ, đã nhận ra gia đình là quan trọng hơn mọi thứ. Tôi không thể tiếp tục cuộc sống trong sự dối trá, khinh miệt của chính bản thân mình. Có điều giờ đây chính bản thân tôi luôn dằn vặt, đau khổ vì tội lỗi của mình, không biết đến bao giờ tôi mới có thể tha thứ cho bản thân mình. Mỗi ngày tôi dành thời gian tập trung cho công việc và gia đình, tôi luôn cố gắng hết sức để chăm chút chồng con và luôn tự nhắc nhở mình không bao giờ được mắc lại sai lầm đó. cách giữ hanh phuc gia dinh. Tôi đã cố gắng rất nhiều để thay đổi nhưng sao lòng vẫn bất an và buồn phiền đến thế. Các bạn độc giả hãy chỉ cho tôi lối ra. Xin chân thành cảm ơn!