Cho quá khứ một cơ hội em nhé
| 542 views
Cứ khóc đi nếu sau nước mắt đó em thấy nhẹ lòng, cứ bực tức nếu ngày mai em lại nở nụ cười hạnh phúc.

Xin dành cho em, người con gái ít nói!

Bảy năm, con số mỗi khi nghĩ lại tôi cũng không hiểu vì sao mình có thể chờ đợi một điều gì lâu tới như vậy. Cuộc sống của tôi không biết còn bao nhiêu cái quãng thời gian năm năm hay bảy năm đó nữa. Có thể có và cũng có thể sẽ không bao giờ. Từ bỏ, lãng quên hay dừng lại? Không biết bao lần con người ngốc ngếch như tôi nghĩ tới. Suy cho cùng người đau khổ nhất trong cuộc đời là người không dễ dàng bỏ quên một điều họ yêu quý. cách làm dầu dừa làm mượt tóc.

Tôi cố chấp không phải vì mình muốn như thế, chỉ là trái tim có thể thắng được lý trí, nhưng rồi lại dừng bước trước thói quen. Cô đơn là cảm giác con người sẽ phải chấp nhận nhiều nhất trong cuộc sống, dù muốn hay không đa số thời gian chúng ta sống sẽ chỉ có một mình mà thôi. Yêu một người không nên yêu, nhớ một người không nên nhớ không phải cái tội, tội ở chỗ đừng cố chấp níu giữ và sống mãi trong quá khứ.

Thời gian bảy năm không phải để tôi bớt đau thương, để nỗi nhớ dần trôi vào quá khứ, cũng chẳng phải để tôi tìm thấy một hạnh phúc mới. Đơn giản chỉ cho tôi quen với cuộc sống không tình yêu, để tôi nhận ra mình đã cố gắng tới khi còn có thể. Tôi phải quên đi thứ mà đáng lẽ nên đặt nó ra khỏi trái tim mình từ rất lâu rồi. Tôi học được cuộc sống này tình cảm vốn không phải là sự lựa chọn, cũng chẳng phải sự quyết định to lớn vĩ đại gì cả, tình cảm thật sự là sự chấp nhận. Chấp nhận mọi thứ như bản thân nó vẫn vậy, không so sánh hay tính toán. Chấp nhận nó đến cũng như chấp nhận nó ra đi. Nỗi đau đó thật lớn. cách làm bánh trung thu cho trẻ

Cuộc sống là một chuỗi các quyết định. Tôi sẽ phải kéo mình ra khỏi giấc mơ mà tôi mơ mộng suốt thời gian đó. Tôi đã yêu người ta rất nhiều mà không nhận ra trước khi biết yêu một ai đó phải biết yêu bản thân đã. Tình yêu đến khi nào tôi không biết, chỉ nhận ra ngày nó ra đi. Đứng giữa con đường nơi tôi cùng em đi qua những tháng ngày hạnh phúc, tôi nhận ra nó khác trước quá nhiều. Dòng người vội vã đi qua, tôi lặng đi trước mọi thứ.

Không gian và thời gian như ngừng lại để tôi nhận ra mọi thứ không còn như trước. Tôi có thể làm gì khi giờ đây không thể giữ trọn vẹn một lời hứa. Tôi hận con người chỉ biết hứa rồi chẳng làm nổi. Tôi cúi mặt xuống và bước đi chỉ để nhận ra mình là kẻ thất hứa trong cuộc đời này. Một lời hứa không trọn vẹn! Tôi vẫn bước đi trên con đường mình đã chọn, trong cuộc đời này nó là điều duy nhất tôi có thể làm đúng. Con đường đó thật dài vì khi tôi chọn con đường đó, thứ duy nhất mang theo là những tháng ngày hạnh phúc từng có. thuc don giam can cho người béo,

Lần đầu tiên tôi gặp em là một ngày mùa đông ấm áp. Ngay từ phút giây đầu tiên nhìn thấy em tôi đã thấy cảm giác rất thân quen. Em có ánh mắt rất đẹp và mái tóc dài đen nhánh. Cho đến tận giờ tôi vẫn nghĩ mình là người rất may mắn trong cuộc đời này khi gặp được em. Tôi vẫn nhớ nụ cười tỏa nắng trên mái tóc dài của em, trong những ký ức đẹp nhất của tôi thì nụ cười em là thứ rất tuyệt vời. Nếu có thể tôi xin được giữ nụ cười đó đi cùng mình trong những tháng ngày còn lại.

Từ lúc gặp em tôi thường đi làm thật sớm, đến chỗ đợi xe trước để người đầu tiên nhìn thấy mỗi buổi sáng sẽ là em. Rồi khi em xuất hiện, tôi lại quay mặt giả vờ như không để ý dù thật sự muốn nói với em một điều gì đó. Không biết bao nhiêu ngày trôi qua nhưng tôi cứ đứng cạnh mà chẳng dám nhìn thẳng vào mắt em nữa. Mỗi lúc trên xe tôi giả vờ nhắm mắt nhưng thực ra đang trộm nhìn em vì nụ cười, ánh mắt đó khiến tôi bối rối. Mỗi khi về tôi luôn bước thật nhanh chỉ để không nhìn thấy em, giả vờ không để ý vì nếu đi thật gần có lẽ sẽ yêu em mất. Từng ngày cứ thế trôi qua, tôi và em ở thật gần nhau nhưng chẳng biết làm sao để có thể gần bên em. cung hoang dao tuần đầu tháng 6

Một buổi sáng đẹp trời tôi lấy hết dũng cảm của mình để nói “Mình làm bạn với nhau nhé”, đến khi nhìn thấy mái tóc dài đen nhánh của em cắt ngắn, tôi thấy hụt hẫng, không thể cất lời. Em vẫn rất đẹp nhưng tôi thích nhìn thấy nụ cười tỏa nắng trên mài tóc dài đen mượt. Lúc đó tôi chỉ muốn giữ nụ cười đó trong ký ức, có lẽ em là người con gái ít nói và khó gần nhất tôi từng gặp. Tôi cố gắng để nói muốn làm một người bạn nhưng em không trả lời. Tôi từng nghĩ em ghét và không muốn nói chuyện với tôi.

Tôi muốn quên nhưng hình ảnh em cứ xuất hiện làm tâm trí rối bời. Tôi không thể ngừng nghĩ về em khi mỗi sáng nhìn em từ xa, cũng không thể ngủ sớm vì nụ cười khiến tôi không ngừng vui. Cho tới phút giây này tôi vẫn nhớ em, muốn đi cùng em suốt cuộc đời. Tôi đã mơ về những tháng ngày khi hai đứa quen nhau, đi làm cùng, ăn trưa với nhau như những người bạn thân thiết.

Tôi sắp phải xa em, thời gian gần bên em không còn nhiều nữa. Dù thật sự không muốn nhưng tôi đã nhận ra tình cảm không phải là sự cố gắng của một bên. Em vẫn không nói gì. Chúng tôi cứ giả vờ như không biết tới sự tồn tại của nhau. 30 tuổi, tôi có gì ngoài bản thân mình với một đống thăng trầm của cuộc đời? Tôi chỉ là người bình thường, muốn yêu em với một tình yêu bình thường, không hoa mỹ hay chói lọi, chỉ cần bên nhau đi cùng tới tận phút giây cuối. Tôi sẽ không đến khi bên em ngập tràn niềm vui, niềm hạnh phúc, chỉ xin được ở bên khi tất cả ra đi.

Tôi phải tập một cuộc sống không có em, vì nếu càng ở bên em lâu sẽ càng khó ra đi. Tôi không biết quá khứ của em có điều gì đau khổ nhưng hiện tại và tương lai xin được ở bên em, cùng san sẻ một phần khó khăn, chung vui khi em hạnh phúc, tựa vào vai tôi mà khóc khi em đau buồn. Chỉ tiếc rằng chúng tôi chưa sống thật với chính mình.

“Cho quá khứ một cơ hội đi em”, tôi rất muốn nói với em điều đó. Cho quá khứ một cơ hội cũng là cho hiện tại và tương lai của em được sống là chính mình. Nếu hiện tại em hạnh phúc sẽ cảm ơn quá khứ đã xảy ra, hướng tới tương lai với niềm hân hoan. Nếu em cứ giữ mãi ký ức với những nỗi buồn đau thì hiện tại sẽ đau khổ, cô đơn, tương lai thật u ám. Tôi sẽ cho quá khứ một cơ hội để thay đổi, sẽ sống trọn vẹn hơn nữa những phút giây hiện tại, sẽ để cho những nỗi đau ngủ yên để tiếp tục tháng ngày còn lại của đời mình. Mong em sẽ là người con gái cùng tôi đi tới tận cùng cuộc đời này, đi qua những nỗi đau chúng ta sẽ thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn.

Em à, nếu đau quá thì khóc, buồn quá hãy bực tức. Sao em cứ phải gồng mình lên mạnh mẽ? Anh chẳng muốn em như thế. Cứ khóc đi nếu sau nước mắt đó em thấy nhẹ lòng, cứ bực tức nếu ngày mai em lại nở nụ cười hạnh phúc. Chẳng sao cả, người khóc không phải yếu đuối, người yếu đuối là người dù buồn đau cũng không thể khóc nổi cơ em. Anh sẽ đi cùng suốt đời này nếu em cho cơ hội, cho quá khứ một lần được thay đổi. Hãy đưa tay cho anh, đi cùng anh tới nơi chúng ta có thể bên nhau trọn đời, nơi những ký ức dù buồn đau hay hạnh phúc sẽ là những thứ quý giá trong